Đuyên Hồng

Mẹ Việt Nam

Mẹ tôi là mẹ Việt Nam
Một đời lao khổ muôn vàn đớn đau
Máu hồng đỏ đất đã lâu
Can qua mấy trận âu ầu bao năm
Nông phu nắng dãi mưa dầm
Đồng xa nắng hạn, lũ tràn, lụt qua
Mồ hôi vẫn đổ…. Từ xưa
Con trâu đi trước cái bừa theo sau
Xanh đồng lúa, thắm nương dâu
Tằm tơ ai mặc sang giàu ai mang?
Tre xanh cứ mọc quanh làng
Dừa đong nước ngọt chuối vàng ươm ươm
Chôm chôm trĩu quả miệt vườn
Sầu riêng thơm nức , bưởi, bòng, chanh na
Đồng bằng trù phú phù sa
Cao nguyên đỏ đất cà phê trĩu cành
Cá tôm đặc nước kín kênh
Trời cao mây thắm tranh thanh bốn mùa…
Ai gieo lũ lụt can qua
Ai gây tang tóc nhà nhà thương đau
Rừng thiêng chôn mộng ước đầu
Thịt xây Thành Cổ, máu ngầu Đồng Nai
Nhà nhà khăn trắng bi ai
Xương khô lớp lớp lệ rơi trùng trùng…
Kẻ lạc loài, kiếp tha hương
Hôn quân xa xỉ, quan sang quên tình
Ái oan thấu tận trời xanh
Non cao chất ngất dân lành kêu than...
Mẹ ơi! Ơi mẹ Việt Nam
Non sông Hồng Lạc ngàn năm đâu rồi…!

Được bạn: vdn đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Mẹ Việt Nam"